- Bám mẹ là bản năng gốc ở mọi loài, thế nhưng tại sao nhiều người lại coi nó là 'cái tội'?
- Dấu hiệu nguy hiểm với sức khỏe trẻ nhỏ không thể lơ là
- Ở nhà thì khỏe phây phây nhưng sao cứ đi trẻ, con lại ốm đau liên tục?
- Bí kíp trị ho cho bé
- TP.HCM: Dịch chồng dịch, sốt xuất huyết, viêm não Nhật Bản, chân tay miệng đồng loạt “rộ mùa”
"Phát rồ" vì chồng không chịu chăm con
27/04/2016 | 16:28
"Điên" nhất là cả ngày chẳng thấy chồng thay cho con cái tã nào nhưng cứ rảnh lại lôi điện thoại ra chụp ảnh con đăng Facebook.
Hồi mới yêu nhau, em vẫn luôn nghĩ rằng lão nhà em sẽ trở thành một người đàn ông lí tưởng của gia đình, một ông bố tốt. Theo đuổi em suốt mấy năm trời mới được em nhận lời yêu, hắn luôn hết mực chiều chuộng, quan tâm em. Chính vì tình cảm chân thành, nhiệt tình của hắn, cộng thêm tính yêu trẻ con, gặp đứa trẻ nào hắn cũng vuốt ve, chơi đùa thích thú, em đã tin tưởng đây sẽ là chỗ dựa vững chắc cho mình, là người cha tuyệt vời cho các con của mình.
Ai ngờ, “ở trong chăn mới biết chăn có rận”. Lấy nhau về rồi, khi sinh được cu Beo, em mới phát hiện ra lão chồng nhà mình chỉ được cái thích chơi với trẻ con, chứ đụng đến mấy chuyện thay tã, dỗ con, pha sữa,... thì ôi thôi, lão ta “lẩn như chạch”.
Ngày mới đẻ Beo từ bệnh viện về, người em xanh rớt như tàu lá chuối. Con sinh non, đêm nào cũng quấy khóc ngằn ngặt, em luôn phải lọ mọ hàng đêm đánh vật với con. Đến lúc dỗ được con ngủ yên cũng là lúc người mẹ mệt mỏi rã rời, tóc tai bơ phờ. Trong khi đó, chồng em lấy cớ bận đi kiếm tiền bù cho cả phần của vợ (em đã xin nghỉ việc để dưỡng thai và chăm con từ lâu), vắng nhà biền biệt từ sáng đến tối. Về đến nhà, hễ em có mở miệng nhờ anh ấy giúp việc gì là anh ấy lại lôi lí do đi làm nhiều việc vất vả mệt mỏi ra. Bị lép vế về tài chính, em cũng chẳng dám kêu than gì, đành ngậm đắng nuốt cay trong lòng. Vì thế mà nay Beo đã được gần 1 tuổi rưỡi rồi nhưng chồng em đến bình sữa cho con cũng không biết pha như thế nào, trông thấy con khóc đòi tè, đòi ị là gào gọi vợ ngay lập tức còn mình thì lủi đi chỗ khác. Em chỉ cần lỡ chê trách một câu là chồng lại chê em “gái đẻ khó tính, suốt ngày cằn nhằn”.
Điên nhất là cả ngày chẳng thấy chồng thay cho con cái tã nào nhưng cứ lúc con ngủ yên ngoan ngoãn hay đã được tắm rửa thơm tho sạch sẽ là hắn lại lôi điện thoại ra chụp ảnh tự sướng để đăng lên Facebook. Chú thích của mấy bức ảnh đấy thì chan chứa yêu thương: “Con là báu vật của cha.” “Yêu cái cục vàng này nhất nhà.”,... Và trong lúc hắn mải mê trả lời bao nhiêu bình luận trên mạng khen “ông bố lí tưởng”, “người cha của năm”, “tình cảm cha con mãnh liệt” thì em phải bù đầu tóc rối vật lộn với đống tã giấy bỉm sữa cho con.
Ngày trước em còn mơ mộng, nghĩ bụng nhất định sẽ phải đẻ 2 đứa con, một trai một gái cho có nếp có tẻ đầy đủ. Nhưng giờ mới sinh được đứa thứ nhất mà lão chồng chẳng hề quan tâm, chăm sóc hay đỡ đần được công việc gì giúp vợ, thực sự em không còn tơ tưởng gì đến chuyện có thêm đứa nữa. Ngày ngày chăm một con nhỏ suốt ngày quấy khóc với một ông chồng lười như hủi cũng đủ làm em cảm thấy kiệt sức héo hon. Nghĩ đến chuyện sinh đứa thứ hai mà em hãi, cả đời mình sẽ chỉ quanh quẩn làm ô sin cho chồng cho con mất.
Nghỉ việc ngồi nhà lâu ngày quá, cộng thêm chuyện vợ chồng suốt ngày lục đục vì tranh cãi việc chăm con, em cảm thấy mình đang rơi vào trạng thái u uất, không lối thoát. Ngắm bản thân trong gương chỉ thêm xót xa vì cô nàng hotgirl lắm kẻ mê mệt chạy theo xin chết (trong đó có chồng mình) ngày nào giờ chỉ là một mụ mẹ sề quần áo lôi thôi, vóc dáng xập xệ, khuôn mặt lúc nào cũng toát lên vẻ mệt mỏi, thiếu ngủ. Có con với nhau mà sao tình cảm vợ chồng không thấy gắn bó hơn, chỉ thêm căng thẳng, bực bội thế này. Nhìn gia đình nhà người ta đầm ấm, yên vui mà em chạnh lòng quá. Em phải làm sao đây các mẹ ơi!!!